Một số câu chuyện dở khóc, dở cười với chiệc điện thoại nơi văn phòng
Một số câu chuyện dở khóc, dở cười với chiệc điện thoại nơi văn phòng
Dân văn phòng thông thường xài mobile theo phong kiểu chơi sang hơn một chút mục đích biểu lộ thứ hạng trí thức. Quanh khu văn phòng, hầu như chúng tôi đều dùng Iphone, Galaxy… để tiện liên lạc, lướt web, check mail và chơi điện tử Chắc chỉ còn mỗi Trâm xài cái Nokia cục gạch từ thời “ơ kìa”. Đem tiếng tụt hậu với đồng nghiệp nhưng cô thấy nếu chỉ dùng các chức năng cơ bản nghe, gọi, nhắn thì mẫu mobile cô hiện đang dùng vẫn chạy tốt thêm nữa pin rất khỏe mà lỡ có quên hay đánh rơi ở đâu thì cũng đỡ tiếc tiền sắm lại. Và quan trọng hơn là không dính phải những trường hợp “khó đỡ” do công nghệ hiện đại mà cô từng nhìn thấy
Rắc rối đến từ những bản nhạc chuông …
Trâm làm việc tại một công ty xây dựng nhiều công trình giao thông. Sáng thứ hai đầu tuần luôn là một cuộc họp giao ban của toàn công ty Trâm tham dự với tư cách thư kí cuộc họp, biên chép biên bản. Một lần, khi giám đốc điều hành đang phát biểu rất nghiêm trang và dứt khoát về kế hoạch tham dự đấu thầu một số gói thầu lớn vào lúc kì tới, không gian im ắng bởi ai cũng căng tai nghe từng lời sếp nói thì bỗng tiếng chuông nhạc chế vang lên rõ mồn một:“Teng teng teng, Bẩm cụ, dạ, có khách đến nhà ạ…”.Cả phòng họp không ai chắc hẳn nhịn cười, quay ra tìm chủ nhân của mẫu mobile với thứ chuông hí hước đó. Cậu phó phòng trẻ măng mặt đỏ tía tai, luống cuống tắt mobile mà thuộc cấp run hút làm văng mẫu Iphone 4 xuống gầm bàn. Câu chuyện này lan ra thời điểm những cuộc trà dư tửu hậu suốt tuần sau đó. Số đông những nam đồng nghiệp ở công ty Trâm đều rất muốn dùng những bản nhạc chế hài hước nhằm làm nhạc chuông. Nhưng sau sự cố này, chúng tôi đều phải đổi lại nhiều cách nhạc chuông nghiêm chỉnh và đặc biệt để chế độ rung khi làm việc và hội họp, tránh trường hợp điện thoại “lỡ lời” làm chủ nhân “lỡ việc”.
Tình ngay lí gian vì chiếc điện thoại đương đại
Anh Châu là phó phòng kĩ thuật chỗ Trâm. Do tính chất công việc hay anh nên phải đi công tác. Vậy nhưng anh lại cưới một cô vợ Hoạn Thư rất đa nghi. Tất cả lộ trình làm việc anh phải mỏng vợ chuẩn xác đến từng giờ.
Một buổi sáng anh được cử đi giải quyết sự vụ chủ nghĩa đột xuất tại hiện trường ở Lạng Sơn, do gấp quá nên anh chỉ nhắn nhe báo sơ lược với vợ. Ai dè, tới tầm trưa, vợ anh đã xuất hiện ngay tại văn phòng để kiểm tra rồi “mồm năm miệng mười” lu loa với trưởng phòng:
- Sao anh lại bao che cho lão chồng em? Sáng nay em gọi cho anh, anh nói chắc như đinh đóng cột là cử lão đi công tác Lạng Sơn mà giờ vẫn ở Hà Nội là sao?
Anh trưởng phòng tuy đã rất hiểu tính của vợ anh Châu nhưng tới nước này chẳng thể cảm thông được nữa, cũng phải nóng lên :
- Sao cô chú ý Châu ở Hà Nội? Cô gọi điện làm phiền tôi, tôi đã không chấp nhưng tôi đóng vài trò là Châu đã cùng tài xế đi Lạng Sơn từ 8g30 sáng nay.
Cô vợ đanh đá chìa ngay cái Iphone của mình ra. Hoá ra cô ta dùng hệ thống định vị máy điện thoại của chồng và thấy rõ chồng hiện đang ở Hà Nội vào lúc khi lại ít với vợ là đang công tác ở Lạng Sơn. Anh trưởng phòng cũng hiện đang ngớ người không hiểu nguyên nhân tại sao thì cô Vân ngồi cạnh bàn của anh Châu lên tiếng :
- Chị ơi bữa nay anh Châu đi vội quá cho phép quên mobile ở bàn làm việc ạ.
Thế ra, do vợ quá chặt đẹp anh Châu phải dùng 2 máy với 2 số điện thoại khác nhau nhưng có mô hình dịch vụ divert tức là chuyển tiếp cuộc gọi từ máy này qua máy kia. Chị vợ chỉ cài đặt định vị ở máy chính của anh mà không biết anh có máy phụ thường ngày không mang về nhà. Ai dè hôm nay anh vội đi mà chỉ cầm theo máy phụ quên cả máy chính. Nên dù anh khẳng định chắc như đinh đóng cột qua mobile là mình ở Lạng Sơn, cô vợ vẫn một mực phải lên doanh nghiệp anh cho phép điều tra.
Sau vụ đó, anh Châu muối mặt vì bị trưởng phòng xạc cho một trận. Còn cô vợ cũng lần trước nhất bị ông chồng vốn phúc hậu nổi đóa lên quở trách suốt mấy ngày vì “con giun xéo lắm cũng quằn”.
Phong cách “thiếu thứ hạng” của nguời dùng Vân – người đẹp đồng nghiệp chưa chồng ở doanh nghiệp Trâm – thì suốt ngày thấy loay hoay với cái mobile rất ít khi thấy nàng rời xa nó. Vào lúc giờ, cô nhoay nhoáy nhắn, chat chit với bạn bè khoác một cái váy vừa thay đổi sự trang điểm ngay cả gọi được một suất thưởng thức trưa ngon mắt tức tốc cô phải dùng điện thoại pose hình cho phép up lên “Phây”. Công việc đôi khi chậm tiến độ cũng một phần vì cái mobile hiện đại tới mức “hại điện” này.
Buổi trưa, khi mọi người nằm nghỉ một chút, Vân lại tranh thủ thời gian rì rầm với bạn trai qua mobile Tiếng của cô tuy đã cố gắng giảm volume nhưng vẫn mất thứ tự làm cộng đồng muốn chợp mắt cũng không yên. Đấy là chưa kể lúc cô gặp chuyện vui đột cười phá lên ha hả như xé vải giữa không gian tĩnh làm đồng nghiệp phải giật thột. Rồi các lúc thỏ thẻ tình cảm “chút chít” qua mobile hoặc giận dỗi khóc lóc sướt mướt, cãi vã rất gay cấn, dù chúng tôi không muốn nghe nhưng vẫn lọt vào tai.
Chuyện tình của Vân luôn được cả phòng cập nhật vào mỗi buổi trưa dù không có ý định tò mò. Ai góp ý cô cũng ừ à rồi diện kệ. Đúng là điện thoại cá nhân là của riêng cô nhưng kiểu trải nghiệm của Vân khiến bạn cùng làm phải chịu lây nỗi buồn công cộng.
Chuyện văn phòng kết hợp với mẫu mobile của đồng nghiệp trong phòng đã khiến Trâm đau đầu. Nhưng chuyện bên ngoài doanh nghiệp cũng chẳng khá khẩm hơn. Nhà cầu hay nhà vệ sinh công cộng thậm chí sảnh chờ thang máy là nhiều nơi nhiều nàng mỗi lúc tận dụng nhằm buôn mobile do ngại nói riêng chuyện trong phòng làm việc. Đủ những thứ chuyện: từ đặt hàng online đến tâm tình chuyện thầm kín. Các tiếng rì rầm làm không ít người cảm thấy ái ngại. Các công ty đã đặt ra luật bất thành văn: đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, giữ gìn trật tự nơi văn phòng Nhưng rất nhiều những người làm việc cố tình không chịu hiểu hoặc hiểu nhưng vẫn tìm cách “lách luật”. Và nhiều âm thanh của nhiều cuộc nói chuyện tây riêng hoặc các bản nhạc chuông vô duyên vẫn đấu làm phiền đồng nghiệp
Văn hóa trải nghiệm điện thoại nơi nơi làm việc tưởng đơn giản mà hóa ra không dễ chút gì
0 nhận xét: